Cảm xúc của mình bây giờ rất lẫn lộn. Mình vừa sốc, vừa đau khổ vì chuyện đã xảy ra, lại vừa xấu hổ vì cưới xin đến nơi rồi còn bị hủy.
Sự việc này xảy ra với mình quá đường đột. Trước đó, mình đã yên tâm hoàn toàn là kiểu gì thì hai đứa mình cũng sẽ thành một gia đình. Vậy mà bây giờ, tất cả trở thành con số 0 chỉ vì lý do rất củ chuối của anh ấy.
Người yêu mình kém mình 1 tuổi. Bọn mình học chung lớp Đại học (do mình thi muộn 1 năm). Biết nhau ngay từ những ngày đầu đi học nhưng đến tận giữa năm thứ 2 thì bọn mình mới chính thức yêu nhau. Hồi mới yêu, mấy chị cùng phòng trọ mình suốt ngày trêu là con gái mà yêu người kém tuổi là khổ lắm! Nào là, bây giờ yêu thì làm chị nó, sau này lấy về có khi còn làm mẹ nó, người yêu kém tuổi thì trẻ con, suy nghĩ không chín chắn… Hồi đầu, bọn trong lớp mình cũng suốt ngày trêu bọn mình là “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Lúc đầu thì mình cũng tức lắm, thế mà người yêu mình thì cứ nhăn nhở, bảo là: “Chúng nó nói đúng còn gì”, xong rồi cười ha hả trước sự tức tối của mình. Nhưng lúc bị trêu thì tức vậy thôi, chứ sau đó mình lại quên hết ngay.

Tuy kém mình 1 tuổi nhưng người yêu mình luôn bắt mình gọi bằng “anh”. Tính anh ấy thì cũng hơi trẻ con thật, nhưng mình nghĩ đấy chỉ là bản tính hàng ngày bây giờ thôi, sau này lấy nhau, phải lo cho gia đình thì sẽ phải suy nghĩ chín chắn hơn thôi. Với lại, chính cái kiểu thường xuyên trêu chọc của anh ấy lại khiến mình không thể giận quá 5 phút. Nhiều lúc bị chọc vừa tức vừa buồn cười nhưng nghĩ lại thì lại thấy rất vui. Không chỉ thế, khi yêu nhau, anh ấy luôn tạo cho mình nhiều bất ngờ. Anh rất hay nhắn cho mình những tin nhắn ngọt ngào, rồi cả trên facebook. Anh luôn nghĩ ra đủ thứ rất lãng mạn dành cho mình. Có lần, anh còn làm một hộp quà rất lớn rồi chui vào đó để gây bất ngờ cho mình. Lúc ấy, mình hạnh phúc lắm!
Tính mình vốn đã hay lo lắng, cẩn thận trong mọi việc. Từ khi yêu nhau cho đến bây giờ, mình luôn là người chăm sóc, quan tâm cho anh ấy nhiều hơn. Thỉnh thoảng, có những lúc người yêu mình vô tâm, mình cũng cảm thấy tủi thân. Nhưng sau đó, mình lại tự nói với bản thân là chắc anh ấy chỉ vô tình quên mất hoặc do bận quá thôi… Với lại, mình không thể chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà vứt bỏ ngần ấy thời gian yêu nhau. Mà mình cũng nghĩ là, khi yêu nhau thì hãy đón nhận cả những tật xấu của người yêu, huống hồ đôi khi vô tâm một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Dù sao thì mình cũng đã quá quen với chuyện này rồi.
Từ hồi yêu nhau, bọn mình đã công khai cho cả 2 bên gia đình cùng biết. Mọi người đều rất ủng hộ 2 đứa đến với nhau. Dù sao thì 2 bên gia đình cũng môn đăng hộ đối nên cũng đã tính đến chuyện cưới xin. Đợt vừa rồi, nhà anh ấy có sang bên nhà mình gặp mặt để bàn chuyện. Mọi người đều rất vui vẻ. Lúc ấy, mình vừa hạnh phúc, vừa bối rối và lo lắng. Cảm giác sắp lấy chồng đúng là rất khó tả.

Đùng một cái, sau đấy mấy hôm, đột nhiên người yêu mình tỏ thái độ khác hẳn. Anh ấy đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Mỗi khi mình tỏ ý muốn quan tâm hay chăm sóc thì anh ấy không đón nhận như trước nữa mà tìm cách gạt phăng đi khiến mình rất ngạc nhiên và hụt hẫng. Thậm chí, có mấy lần, anh ấy còn gắt gỏng mình những chuyện không đâu. Điều này trước giờ chưa bao giờ người yêu mình làm với mình vì anh ấy luôn trân trọng và rất chiều mình. Sau đấy hơn 1 tuần thì người yêu mình đòi chia tay. Lúc ấy mình đã rất sốc và không thể nói được câu gì. Hỏi lý do thì anh bảo là còn trẻ nên chưa muốn ràng buộc cưới xin. Mình không thể chấp nhận lý do này nên cứ gặng hỏi thì anh tỏ ra bực tức và còn quát mắng mình.
Cảm xúc của mình bây giờ rất lẫn lộn. Mình vừa sốc, vừa đau khổ vì chuyện đã xảy ra, lại vừa xấu hổ vì cưới xin đến nơi rồi còn bị hủy. Mình thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người yêu mình lại làm như thế? Gần 2 tuần nay, mình cứ ủ dột, sống trong đau khổ và chẳng biết phải làm gì. Giờ bố mẹ mình cũng chưa biết chuyện này. Mình vẫn chưa biết nên làm gì lúc này, có nên níu kéo anh ấy không? Và mình phải làm sao để có thể đối mặt với tất cả mọi người trước chuyện này đâ
Những năm tháng tuổi xuân vội vã, bởi vì phải trải qua những quãng thời gian tàn khốc như thế, đã sớm lớn lên...
Tôi đã hỏi cậu ấy, hạnh phúc trong tay tôi hiện tại được cậu ấy mang đến, có thể được bao nhiêu bền lâu?
Khi ấy tôi còn quá ngờ nghệch để hiểu, cuộc đời mình, chỉ mình có thể tự tạo hạnh phúc và nắm giữ nó, còn bất cứ thứ hạnh phúc nào xuất hiện từ tay người khác, chỉ là ảo ảnh. Mà ảo ảnh, thì vụt đến vụt đi, chỉ có người tin vào nó, mới dễ dàng bị tổn thương sâu sắc.
Tôi đã hỏi cô ấy, tình bạn đáng giá bao nhiêu? Liệu có đổi lại được bằng niềm tin hay sinh mệnh, liệu có thể đổi bằng lời hứa cả đời?
Khi ấy tôi còn chưa kịp hiểu, trên đời này có nhiều thứ vô cùng khốc liệt, vô cùng tàn nhẫn. Chỉ cần đợi bạn vấp ngã là mở miệng vực cho bạn rơi xuống, chỉ cần lơ đãng trong thoáng chốc là có thể chuốc lấy thương tích khắp người.
Là như vậy, thế giới của chúng tôi đang sống, là một kiểu thế giới như vậy…

- Tóm lại là cậu muốn gì hả Thu?
- Tôi muốn gì cậu có thể cho được không? Nếu tôi nói tôi thích Huy, cậu cho tôi được không?
- Tại sao? Cậu thích cậu ấy? Cậu thích Huy?
- Cậu phải nhận ra từ đầu rồi mới phải. Khi chúng ta cùng gặp Huy, khi cậu còn chưa yêu cậu ấy thì tôi đã yêu cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy lại chú ý đến cậu, cậu bảo tôi phải căm ghét cậu thế nào?
- Chỉ thế thôi? Chỉ vì Huy mà cậu vứt bỏ hết tình bạn giữa chúng ta?
- Đã đến lúc cậu nên hiểu, thế giới này tàn nhẫn đến nhường nào!
Tôi buộc phải hiểu, cho dù có là bạn bè hay người thân yêu nhất, cũng có khả năng một ngày nào đó quay lưng, để lại những vết thương không thể xóa mờ. Rõ ràng là cô bạn thân của tôi đã quay lưng lại với tôi một cách tàn nhẫn nhất, bằng một lý do tàn nhẫn nhất.
Sau ngày hôm đó, Thu tuyệt nhiên không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Dường như cậu ấy đã biến mất hoàn toàn cùng những câu nói tuyệt tình hôm chúng tôi gặp mặt. Chỉ có điều, trong láng máng câu chuyện giữa tôi và Huy, bắt đầu xuất hiện bóng dáng Thu, không phải từ tôi nữa mà là từ chính Huy. Như một cách để cậu ấy nói với tôi, rốt cuộc cậu ấy cũng đã bắt đầu…
Một cuộc chiến mà cả tôi và cậu ấy, cuối cùng phải có kẻ thắng, phải có kẻ thua, phải có người nhận lấy khổ đau, mất mát.
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng người chịu thua cuối cùng là tôi.
Tôi nhận ra, lần đầu tiên tôi tìm cách giữ chặt tình cảm của mình như thế. Tôi bám dính lấy Huy mọi lúc không rời, tôi nói dối nhiều hơn, giả tạo nhiều hơn, hay tính toán chuyện này, chuyện kia nhiều hơn.
Để được cậu ấy quan tâm đến nhiều hơn, để không mất cậu ấy vào tay Thu.
- Mai bọn mình đi Mộc Châu đi Huy, trên đấy nghe bảo đang đẹp lắm
- Ừ, nhưng sao gấp thế?
- Tự dưng em thấy ngột ngạt quá. Em muốn đổi không khí để tĩnh tâm một chút
- Được rồi, thế để anh lo, chiều mai xuất phát nhé?
- Huy, anh rủ Thu đi cùng giúp em
- Anh tưởng đây là chuyến du lịch của chúng ta thôi?
- Vì em nhớ cô ấy. Cho dù cô ấy có vì lý do nào đó mà giận em, em cũng nhớ cô ấy…
Tôi gối đầu lên tay, nhìn vào một điểm vô định mà không dứt ra nổi. Như thể bị cái gì đó vô hình cuốn lấy, như thể bị thôi miên, như thể tôi biết mình lạc đường nhưng quanh đi quẩn lại không tìm ra lối thoát, như thể tôi chẳng còn là tôi…
Rõ ràng, tôi đang tính toán một kế hoạch để nhằm vào người khác. Tôi không nhớ Thu, nhưng tôi lại có thể rành mạch nói ra như thể một câu buột miệng thốt ra từ đáy lòng.
Tôi giả tạo, tôi đóng kịch. Và tôi biết mình đang sống như thế…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét